tớMình tiến gần đến chỗ anh, phải hít ra thở vào năm, sáu lần mới dám nở một nụ cười và giơ hai ngón tay lên một cách rất tự nhiên "Hi, lâu không gặp anh rồi. Em ngồi đây một chút được chứ?". Tôi học điện ảnh, và là một nhà biên kịch giỏi, diễn phim cũng không tồi, nên tôi vờ vịt rất tốt, rất tự nhiên. Hành động đó của tôi tỏ ra khá khách khí, vừa lịch sự vừa tỏ ra một sự xa vắng. Tôi không muốn anh ấy thấy mình trong bộ dạng thất thểu vào mỗi buổi chiều đi học về như một kẻ mất hồn. Tôi phải cố chứng minh rằng, không có anh, tôi sống vẫn rất tốt. Đâu phải mất đi tình yêu của anh là mình mất đi cả thế giới đâu??? Anh ấy ngẩng đầu nhìn mình có vẻ khá sửng sốt rồi khẽ gật đầu. Tôi ngồi đối diện với anh, ly cacao đá chưa hề động đến, vẫn còn nguyên, tôi chú tâm nhìn anh đang thơ thẩn nhìn bên ngoài mà không hề chú ý đến sự hiện diện của mình nên cảm thấy có phần tủi thân, nhưng là một diễn viên thì không được phép để lộ vai diễn, tớ cất tiếng hỏi trước:
- Anh đang đợi ai à????
- Không, sao em hỏi thế?? Mà em tới đây có chuyện gì vậy? Hẹn bạn trai à???
Anh ấy đẹp trai vẫn như trước, nhưng nụ cười kia sao mà khác thế? Giọng điệu kia, còn có phải là anh nữa không? Anh ấy nói như thể chúng tôi chưa từng hò hẹn với nhau, chưa từng có tình cảm với nhau vậy. Chúng mình đã chia tay... thực thụ rồi sao??
- Sao..sao anh biết là em hẹn người yêu????- mình thấy khá căng thẳng, giọng hơi run run. mình là vậy, có chút gì động chạm mạnh mẽ đến tình cảm và lòng tự tôn là y như rằng lưỡi cứ líu lại với nhau, bộ dạng thì như cá mắc cạn
- Anh đoán vậy thôi, không lẽ em đến chơi một mình- Anh ấy vẫn thản nhiên nói mà không để ý đến thái độ của tớ, giọng điệu vừa mỉa mai, vừa chua xót
- Anh cũng vậy đó thôi....- tớ bàng quan nói, cố gắng khêu gợi lại kỉ niệm của cả hai- Thực ra em đến đây để tìm lại một vài thứ
- Gì???- Anh kinh ngạc
- Tìm lại kí ức- tôi cố gắng dằn mạnh từng tiếng như muốn chứng minh cho anh ấy hiểu về tình cảm của tớ, rằng tôi vẫn chưa hề quên được anh ấy
....
- Em có vẻ sống vẫn tốt nhỉ? Nhìn mẫm mẫm hơn, trắng ra- Lúc này mình mới thấy anh chạm vào ly cacao, tay khuấy đều rồi chạm lên môi. Môi anh rất đẹp, cô gái nào cũng ước mơ bạn trai mình có một bờ môi mọng và hồng như thế. Nhiều lúc tôi còn tự hỏi không biết anh có đi giải phẫu giới tính hay không nữa. Bởi nói thẳng ra là anh rất đẹp, còn hơn cả những cô gái đẹp trên truyền hình nữa ấy chứ
- Em ăn được ngủ được lại chẳng lên cân?
- Hơn trước kia!
- Anh vẫn còn nhớ được trước kia em như thế nào cơ á? Công nhận là trí nhớ anh cũng không tồi! –Bỗng mình cảm thấy ít ra ra anh ấy còn biểu lộ sự quan hoài dành cho mình, hơn nữa còn có vẻ rất chú ý đến cuộc sống hiện tại của tôi nữa.
- Em đừng nói cái kiểu đó nữa, em vẫn thế, chẳng đổi thay gì cả.
- Em thì lúc nào với anh mà chẳng trẻ con, mãi chẳng trưởng thành
Trước kia, mỗi khi tớ vô cớ nổi điên anh ấy lại lấy giọng của một ông cụ non lầm bầm "Em lúc nào cũng trẻ con, mãi chẳng lớn gì cả. Thế nên anh chẳng bao giờ muốn yêu trẻ con vì sợ phi pháp" Lúc đó do đang tức, bị động chạm tự ái thế tôi càng cáu tiết mắng chửi anh hơn, sau đó nghĩ lại thấy cũng đúng. Anh chưa bao giờ sai cả, anh luôn luôn đúng!
- Ừ.. anh biết mà- Anh thở dài ngán ngẩm rồi lại tiếp tục hướng ánh mắt ra bên ngoài
Nhận thấy sự tồn tại của mình gần như vô nghĩa, tôi giả bộ liếc qua đồng hồ rồi nói có việc bận, nhưng chưa kịp đứng dậy thì bỗng anh ấy nói bằng một thứ giọng run run
- Thực ra... thực ra anh rất nhớ em.... ở lại với anh một tẹo có được không?
Rồi nhìn tôi bằng một ánh mắt như van nài, lúc đó tưởng như sắp khóc rồi, nhưng kìm nén tôi ngồi xuống, giọng cũng run không kém, tôi hỏi anh
- Chúng mình thực sư... đích thực đã... chấm dứt rồi sao???
Hai từ "chấm dứt" tôi bật lên một cách khó nhọc, có một tuýp người sống trong tình cảm là hỏi rồi nhưng lại sợ nghe câu giải đáp, tôi là một trong số những người dở hơi đó
- Em nghĩ sao???
- Không... em không muốn.... bởi vì....vì....em sợ anh sẽ không còn được ai lo âu, quan tâm đến nữa
Tôi định nói rằng tôi yêu anh, nhưng lại sợ bị anh ấy phủ nhận, như thế sẽ rất mất thể diện nên đành phải nói lệch đi. Anh ấy có vẻ hiểu, đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay đang run lên của tôi
- Trước kia, anh đều nói rằng anh không yêu em... em còn nhớ không?
Tôi gật đầu, làm sao mà quên được bốn từ làm tim mình đau nhói như thế
- Nhưng sự thật là anh chưa bao giờ không yêu em cả ............
- Sao???- tôi giật thột, vẫn còn chưa hiểu tai mình có bị lãng không
- Chỉ vì anh nhút nhát quá, anh sợ yêu em sẽ làm em khổ, vì chúng mình ở xa nhau, lại ít khi gặp gỡ, mỗi khi em bị ai bắt nạt anh sẽ không bảo vệ cho em được... yêu em.. mà không làm gì được cho em... anh thấy mình hèn quá!!!
- Anh... anh yêu em????? –Tôi ngỡ ngàng, hai mắt đỏ lên như trực khóc
- Nhưng anh lại không dám thừa nhận điều đó... anh sợ em sẽ phải chịu thiệt thòi thôi... Anh xin lỗi....
- Vậy là anh chia tay em???
- ừ... nhưng hai tháng qua chẳng lúc nào anh không nghĩ về em cả. sự thật là anh rất nhớ em... và cũng rất yêu em nữa
- Vậy chúng mình làm lại có được không?- Tớ ngước đôi mắt ngấn nước nhìn anh, giọng nói như van nài- Chúng mình yêu nhau mà, phải không?
- Nhưng em sẽ phải đợi anh rất lâu, thời gian anh dành cho em không nhiều đâu. Với lại anh không thể học xong rồi cưới vợ luôn được. em còn mai sau của mình nữa, em rất xinh, có rất nhiều người muốn theo đuổi...
- Nhưng em yêu anh- tôi đập bàn, cắt đứt câu nói mà anh đang nói dở và gần như hét lên, nước từ ly cacao bắn từng giọt lên mặt bàn
- Còn anh thì chưa bao giờ... không yêu em!!!!!!!!!!!
Anh vẫn nhẹ nhàng từ khoảnh khắc đầu đến tận bây giờ, đôi mắt nặng trĩu tư lự đó như một lời xin lỗi chân thật nhất dành cho mình, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Tớ siết thật chặt lấy đôi bàn tay của người đối diện, mắt ngấn nước
- Chúng mình làm lại từ đầu được không anh????
- Không đâu- anh mỉm cười ranh ma- Tại sao?- Tim tôi gần như vỡ vụn, muốn nổ tung ra ngoài
- Phải tiếp tục chứ! Em đúng là một nhà biên kịch tồi, chẳng trách điểm toàn thấp là phải
- Anh lừa em à??? Đồ độc ác!!!- Tay tôi lập tức buông ra khỏi tay anh liền
- Anh chỉ nói thật thôi mà, làm lại từ đầu thì lâu lắm, lại phải bắt đầu tán tỉnh em xong hò hẹn rồi tỏ tình. Ôi mệt lắm!!!! Anh thích tiếp tục cơ- Anh đưa tay nắm chặt lấy những ngón tay đang lạnh tanh của tớ, đôi môi cong lên khẽ mỉm cười
- tiếp tục làm gì? Là bồ ý hả?- tớ cúi gằm mặt xuống bàn, giọng nói không được tự nhiên cho lắm, có chút gì buồn buồn và trách móc
- Không, phải có bước tiến triển xa hơn. Là- người- yêu! - anh dứt khoát, nhìn thẳng vào đôi mắt đang tròn lên vì sửng sốt của tớ
Bữa nay ngày 31/7 anh ấy nói yêu tôi, tất nhiên tôi không thể nào khước từchối từ được. Câu nói này, ba chữ này tôi đã đợi ba năm nay rồi!!!
Silenttear
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét